Cà Phê Inner Gods 4 — Ngày 16 tháng 3 năm 2021

Đại Việt
5 min readMay 1, 2021

[cũ — ly cà phê này giống như ổng cà khịa hơn là nghiêm túc]

Cà Phê Inner Gods 4

Thuật thôi miên là một bí thuật, giống như việc tiến nhập vào tâm trí người ta, gieo vào đó một ý tưởng, một trật tự tư tưởng. Người ta chấp nhận lối nghĩ, hay luồng tư tưởng đó như một phần của nội tâm, họ không thắc mắc nó tới từ đâu nữa, tự nhiên xem nó như một phần của mình.

Cách đây ở Việt Nam quãng độ gần trăm năm, có một kỹ thuật thôi miên như thế, và có một sự tình thú vị thế này. Người thôi miên yêu cầu người bị thôi miên lặp lại câu sau:

-Tôi là con bò! Tôi là con bò.

Dần dần người ta lặp lại y chang như thế “Tôi là con bò! Tôi là con bò!” Thế rồi người bị thôi miên dần dần biến thành con bò, chạy mất, sinh hoạt từ đó như con bò.

Lại có một nhóm người khác, khi thầy thôi miên nói với họ lặp lại câu sau: “Tôi là con bò! Tôi là con bò.” Họ nói: “Ông là con bò! Ông là con bò!” Thầy thôi miên dần dần biến thành con bò. Còn họ không bị làm sao, vì thầy thôi miên không đi vào trong tâm trí họ được nữa. Từ đó ở Việt Nam, người và bò sống với nhau. Người thì ít, mà bò thì nhiều.

Carl Jung liên tục làm việc với các bệnh nhân tâm thần, ông không những phải hiểu được “hiện thực” của họ, mà còn phải tương tác với các “hiện thực” đó, để tìm ra manh mối của vấn đề trong nội tâm.

Chỉ có điều, có một số bệnh nhân bị rất nặng, để nghiên cứu vấn đề của họ tường tận cần rất nhiều thời gian, và Carl Jung phải “diễn” rất thật. Ông diễn thật tới độ như Christian Bale, ngơ ngẩn rất lâu, vì nhiều khi ông bị nhầm lẫn giữa hiện thực của bệnh nhân, và hiện thực của mình. Anh chàng diễn viên Christian Bale hay kể là anh cũng gặp tình huống như thế, nhiều khi để diễn một cảnh quay, anh phải sống trong nội tâm nhân vật nhiều ngày, rồi cũng mất chừng đó thời gian, anh mới thoát ra được khỏi nội tâm của nhân vật.

Carl Jung buộc phải giữ mình tỉnh táo, ông không ngừng thử các phương pháp khác nhau, sau ông giành nhiều thời gian thực hành Kundalini Yoga, và ông phát hiện ra rằng chính là Đức Tin mới khiến con người ta tỉnh táo. Đời sống đương thời, người ta xa rời Đức Tin, nên các vấn đề tâm thần xuất hiện rất nhiều.

“Every form of addiction is bad, no matter whether the narcotic be alcohol or morphine or idealism.” — Carl Jung

(Nghiện thứ gì cũng tệ cả thôi, không chỉ là thuốc phiện, rượu, ma túy hay lý tưởng chủ nghĩa)

Đức Phật nói Nhân Tại Mê Trung — người ta đang sống trong một cõi hư ảo. Và điều kỳ lạ là đấng giác ngộ nhìn thấy được quá khứ, và cả chuyện trong tương lai. Phải chăng quá khứ vẫn còn ở đó, và tương lai đã từng ở đó, chẳng có thứ gì mất đi, Đức Phật nhìn thấy được một cõi thời không cố-định, có phải ông đã thoát ra khỏi sự khống chế của thời không mà người đời tưởng chừng như thời gian vẫn đang trôi qua?

Chúng ta như những đứa trẻ, đập vỡ vỏ sò trên bờ biển xem bên trong, lớn một chút, ta trở thành khoa học gia, xây cái Hadron Collider tốn biết bao tiền của, chỉ để “đập” hạt proton ra xem thử cái gì tạo thành nên nó, mà quên rằng mới trước đó, ta vọc ra bomb nguyên tử, bằng kỹ thuật tương tự — cũng là đập nhỏ các hạt ra. Có lẽ cứ làm như thế, ta sẽ hủy mất thế giới này, mà không thể nào thoát ra.

Đức Phật sẽ nói ta đừng mất thời giờ như thế, rằng muốn hiểu rõ vũ trụ này thì phải thoát ra khỏi nó, ở vị trí ta có được năng lượng lớn mạnh hơn để có thể liễu giải tình huống của nó. Nên ông tĩnh lặng ngồi gốc Bồ Đề, dặn học trò không nên ràng buộc tâm hồn mình vào cõi nhân sinh.

Phải chăng Đức Phật cũng như Carl Jung, nhận ra rằng thế giới này chỉ là hiện thực của một bệnh nhân tâm thần, sau 30 năm tồn tại trong cõi đời này, ông nhận ra rằng mọi tiện nghi là tâm hồn đó mang lại cho ông không thực, trước sau gì ông cũng phải bước vào tình huống của người bệnh, người chết. Nên ông đi tìm con đường thoát ra khỏi nó. Cũng như Carl Jung cố gắng giữ mình tỉnh táo khỏi “hiện thực” bước ra từ ký ức của bệnh nhân tâm thần.

Bạn nghĩ thử xem, nếu như đám người ngồi ở Ba Đình, nhiễm “hiện thực” từ một gã đàn ông Tây Phương chơi gái bị Syphillis tới độ virus ăn lủng óc, điên điên khùng khùng…. bạn có nghĩ rằng họ không có bệnh hay không?

Và bạn, dân tộc Việt Nam, căn tính của bạn ở đâu? Hay là bạn đã đã bị gã đàn ông tâm thần kia đầu độc, tới độ bạn quên mất căn tính của mình rồi? Những người bị Cộng Sản tẩy não, chẳng phải họ rất đáng thương sao?

Đức Phật, Jesus, Lão Tử xuất hiện ở cõi này, họ độ đệ tử của họ, chẳng phải là họ đang giúp các sinh mệnh thần thánh thoát ra hay sao?

Bởi vì một khi Thần Ý không còn tồn tại, Thần Thể tĩnh lặng ở nơi nào đó chắc gì đã còn tồn tại, hay sẽ tiêu biến đi trong lịch sử vũ trụ, không còn lịch sử và ký ức thần thánh huy hoàng nào nữa. Cũng như tâm tưởng của dân tộc này, một khi đã bị Cộng Sản đầu độc, có còn quay lại được với căn tính của ông cha hay không?

Carl Jung là người thông minh ngoại hạng, nhiều lúc còn muốn phát điên, buộc phải tự chữa cho mình rất nhiều lần, ghi chép rất cụ thể trong Liber Novus. Bạn nghĩ người đầu óc bình thường có tránh được không? Nếu quả thực trong xứ có hơn 4 triệu bệnh nhân tâm thần đang lãnh đạo xứ sở, điều đó không đáng sợ hay sao?

Nói tóm lại, xin tạm dừng ly cà phê này bằng câu thần chú, ai muốn thôi miên bạn theo thứ chủ nghĩa kia , hãy học tập rất nhiều người Việt Nam trong ví dụ trên, niệm trong đầu: “Ông là con bò, ông là con bò!” Lúc đó, ít ra, ta vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo trước sự “thôi miên” của họ.

--

--

Đại Việt

Một kẻ lang thang trên biển rộng trời cao. Viết cho bản thân và gia đình tôi. Anchor: https://anchor.fm/mikael-lee